Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc. Đến lượt máy treo ngược người. Nàng nằm nhớ người yêu cũ.
Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Giữa những khoảng ấy là thời gian trống.
Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến. Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ.
Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia.
Với đời người, ngắn lắm. Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ.
Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức. Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ.
Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Hoặc tôi chuyển lớp. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ.
Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa.
Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút.