Tiếng chuông điện thoại reo vang chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của James. Ngừng lại một phút, anh cố gắng nhớ lại những điều sau cùng Jones đã nói. Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả".
Chẳng lẽ điều này đúng như vậy sao? Chẳng lẽ sau biết bao nỗ lực dặn dò thật rõ ràng, cụ thể khi giao việc cho nhân viên, anh lại thất bại bởi chi tiết quan trọng này? Trong chốc lát, anh thoáng cảm thấy khó chịu với chính mình nhưng rồi lại nhanh chóng cảm thấy thoải mái hơn. Theo Jennifer, cô ấy chỉ làm những gì cần phải làm. Tớ tin tưởng cô ấy sẽ làm được.
Thỉnh thoảng, anh đưa cả gia đình đi ăn tối và dạo phố đến khuya mới về. - Jack tỏ ra rất thú vị với những điều đang xảy ra. Mọi người lại thấy anh mỉm cười.
Anh mỉm cười khi nghĩ đến Jones - một người anh họ, một người bạn, và cả một người thầy tuyệt vời của anh! Vì cậu đã ghi chú lại mọi thứ, nên khi cần cậu có thể tham khảo rất nhanh. Quả thật là đúng như thế, tất cả nhân viên cùng phòng với Jones đều cảm thấy như vậy.
- Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười. Thật ra, tớ nghĩ mọi chuyện diễn tiến rất thuận lợi. Mọi chuyện rối lên như tơ vò!
James cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi hiểu rằng khó khăn của mình rồi cũng sẽ có giải pháp khắc phục. Đối với một người quản lý, không có lời khen ngợi nào có ý nghĩa hơn thế! James bước đến tấm bảng trắng của Jack và lấy một cây bút lông:
Những điều cậu nói có ý nghĩa làm thay đổi không chỉ cuộc đời tớ mà còn tạo ra những ảnh hưởng tốt đẹp đến nhân viên và cả gia đình của tớ. Josh đã ra một quyết định không chỉ ảnh hưởng đến bản thân anh ta mà còn đến uy tín của cả bộ phận. - Cậu hãy ngồi xuống đi.
Anh vừa nghe nhạc vừa xem lại từng công việc đã giao cho các nhân viên trong tuần qua. Bất chợt anh nhớ lý do đã đưa anh đến đây. - Sao ông lại hỏi vậy? Đương nhiên là tôi phải làm bất cứ điều gì cần làm chứ?
Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc. - Thưa ông, thật lòng tôi không hiểu ý ông muốn nói gì? Vì sao ông lại bảo ông mới là người đã gây ra mọi chuyện. Bằng cách đó, ta sẽ cảm thấy tự tin hơn.
Còn James lúc nào cũng thấy mình có quá nhiều việc phải làm đến nỗi anh không còn chút thời gian nào để nghĩ đến những sở thích của mình nữa, nói chi đến thời gian dành cho gia đình. Thậm chí nếu có được chút thì giờ rảnh rỗi, anh cũng đã quá mệt mỏi. Họ lớn lên trong cùng một thị trấn, sống trên cùng một con đường và ở cạnh nhà nhau.