Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình.Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này.Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.Nó cũng không thích tôi lắm.Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi.Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.Tôi nhất quyết không đi.Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an.
