Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên.Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác.Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ.Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình.Cháu thấy bác tội lắm.Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi.Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát.