Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng.Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông.Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu.Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ.Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ.Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ.Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.Viết thế đủ chưa nhỉ.Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả.
