Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ.Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số.Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ.Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác.Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì.Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo.Lại về nhà bác ôn thi.Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột.Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ.
