Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Một ngày thả ra nắng mặt trời.
Này, mày bê cái kia cho chú. Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. Tôi chỉ thấy rầu rĩ.
Đường thông hè thoáng. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai.
Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc.
Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Chạy đi mua thì không có hứng.
Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi.
Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.
Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà. Và cứ nửa giờ thì boong một phát. Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết.
Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng.
Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.