Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Cứ ngỡ mình yêu mình.
Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Bịt tai lại, im lặng, là xong.
Thôi, bác đừng xuống. Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy. Khi mà tôi lạc loài.
Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau. Giữa đời sống và nghệ thuật.
Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng.
Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Hai chị em cùng phấn đấu. Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường.
Tôi rất hay chảy nước mắt. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Mọi người vẫn thấy bình thường.
Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.
Cái vực của sự hỗn độn. Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Tự dưng mẹ lại ra giá.
Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Dù lúc đó chả nghĩ gì.